Category Archives: Sách

[Glass Mask] Tuyết

Anh xuất hiện như những bông tuyết, lạnh lẽo, bởi vì anh là mùa đông, lạnh lùng, vô cảm. Trái tim anh bị băng tuyết bao phủ, bởi vì anh không còn tin vào tình người. Cũng phải thôi khi tuổi thơ anh bị giết chết trong cái độc ác, nhẫn tâm đến lạnh người của người ấy. Cũng phải thôi khi anh chứng kiến mẹ mình qua đời trong sự vô tâm lạnh lùng của người ấy. Cũng phải thôi khi anh bị người ấy bỏ rơi trong làn nước lạnh giá. Và cũng phải thôi khi anh được nuôi lớn bằng những thù hận, mưu tính không chút hơi ấm tình người mà người ấy cho anh. Ước gì anh có một chiếc áo ấm. Ước gì anh có được chiếc que diêm như cô bé trong câu chuyện cổ, để thân xác anh dù có bị vùi trong tuyết lạnh thì trái tim anh vẫn còn một ánh lửa. Nhưng ước chỉ là ước thôi, vì truyện cổ tích mãi là truyện cổ tích, còn đời thực mãi là đời thực, và đời thực là đây, nơi anh bị bỏ mặc trong cái lạnh cắt da không chút tình người.

Anh đến với những trận bão tuyết. Anh đến với sự huỷ diệt vì không tạo vật nào sống sót nổi với cái lạnh nơi anh. Có chăng chỉ là loài sói tàn bạo, khát máu. Như anh. Mọi người sợ hãi anh, bởi vì anh có thể mang đến những trận bão tàn khốc nhất và bỏ mặc họ chống chọi với nó, bởi vì anh lạnh lùng và nhẫn tâm, anh không quan tâm ngôi nhà nhỏ và những người sống trong ấy sẽ ra sao, khi anh muốn thì ngôi nhà đó sẽ phải đổ sập dưới chân anh. Nhưng có ai biết, bão tuyết trong tâm hồn anh dữ dội hơn bất cứ cơn bão nào anh mang đến? Có ai biết rằng anh cũng đang rất lạnh?

Nhưng anh cũng đến với một thứ đẹp hơn nhiều: Hy vọng. Người ta nói hy vọng luôn xuất hiện trong những thời khắc đen tối nhất và chẳng phải anh mang đến hy vọng cho cô gái nhỏ sao? Không có cái giá lạnh của mùa đông làm sao ta biết được sự ấm áp của mùa xuân? Không có cái chết chóc của mùa đông làm sao cây lá có thể đâm chồi nẩy lộc đầy sức sống khi tia nắng đầu tiên của mùa xuân đến? Anh đến với những cơn bão nhưng trong lòng bão chính là nơi yên bình nhất. Và tâm hồn anh, trái tim anh, dẫu có được nguỵ trang vẻ bên ngoài bằng tiếng gió thét gào, bằng sự lạnh giá vô tình, vẫn là nơi thanh bình nhất, là nơi anh được là chính mình.

Anh là một cánh đồng tuyết mênh mông. Không gian thời gian như lắng đọng bởi cánh đồng tuyết ấy đã quên mất lý do tồn tại của mình. Cánh đồng phủ tuyết bởi trái tim anh còn chìm trong băng giá. Cánh đồng trải dài vô tận bởi có ai đo được lòng người, và chính cánh đồng cũng chẳng biết được. Cánh đồng ngủ yên trong băng tuyết cho đến một ngày cô gái nhỏ kia bước vào mặt tuyết giá rét và băng tuyết dần tan.

Anh biết không, anh đẹp lắm. Tôi yêu cái giá rét nơi anh bởi tôi biết trái tim anh lạnh hơn bất cứ ai từng bị gió tuyết nơi anh vùi lấp. Tôi yêu cái tàn nhẫn nơi anh vì tôi biết chẳng qua vì anh khát khao một tình thương, thứ mà anh không thể có, mà không có thì làm sao ban nó cho ai được. Tôi yêu anh vì màu trắng của anh. Màu trắng trắng trong của anh mới là bản chất thực của anh. Nó chứa đựng một cái gì đó thật bình yên như chính tâm hồn anh mỗi khi bên cô gái nhỏ, nó là cả một nỗi buốt giá như những tổn thương anh phải chịu đựng, nó mang những cơn bão tàn khốc nhất đêm ngày gào thét vì bế tắc, nhưng nó cũng mang một cái gì đó trong sáng, tinh khiết như tình yêu anh dành cho cô gái nhỏ, không một vết nhơ, không chút ích kỉ, chỉ đơn thuần là màu trắng, chỉ đơn thuần là tình yêu. Nhìn vào màu trắng ấy, tôi đau vì những nỗi đau của anh, tôi ray rứt vì những dằn xé trong tâm hồn anh, nhưng tôi cũng tìm được một góc bình yên khi ngắm nhìn những bông tuyết thanh khiết lấp lánh trong nắng.

Anh biết không,
Hayami Masumi,
anh thật sự rất đẹp,
vì tuyết,
tuy lạnh,
nhưng cũng rất trắng trong…